Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Viết cho một ngày buồn chán.

Thursday, April 28, 2011 2:09:43 PM

Lâu quá rồi không viết gì rùi nhỉ? Nhìn lại cái blog mà thấy cảm thương cho cảm xúc từng ngày đang chết dần, chết dần… Sáng ra là thèm café, mà thực sự thì thèm cái cảm giác ngồi một mình giữa không gian không bộn bề và ồn ào. Quay lại, Sài Gòn vẫn thế. Vẫn khói bụi, vẫn ồn ào và tấp nập xe cộ. Quay lại Cooku’s nest, không gian này của 1 năm trước thật thảm hại. Người khóc, người chỉ biết lặng im. Nhưng giờ khi một mình, chẳng thể cảm nhận được gì nữa rùi… thời gian qua đã làm chết dần những cảm xúc ủy mị ngày nào. Hiện tại hay quá khứ? Con người ta trong quá khứ : chân thành, thật thà vs con người trong thực tại???!
Ta không ghét ta trong hiện tại và cũng chẳng ghét ta trong quá khứ. Chỉ là một bước tiến hóa của cảm xúc. Mà cảm xúc thì ôi thôi nó biến thiên vô hình vạn trạng, cũng như có ngày ta thức dậy với cảm giác thỏa mãn và năng lượng tràn trề để chào đón ngày mới, nhưng cũng có ngày ta chỉ muốn nằm ườn ra trên giường chẳng muốn làm gì và cũng chẳng muốn suy nghỉ gì. Hôm nay, lại những khúc tình ca của Yao Si Ting. Nó thật tuyệt vời nhưng không phù hợp trạng, giờ này chắc 1 chút yiruma chắc sẽ phù hợp hơn. Khi còn nhiệt huyết ta lại tuyên bố những từ đao to búa lớn, ta nghĩ rằng ta đủ sức đương đầu và ta là một nguyên bản tồn tại độc lập. Nhưng có phải tất cả chỉ là lý thuyết hảo huyền của con bé chưa nhiều va chạm, chưa nhiều trải nghiệm… ta chỉ là cái tôi đơn độc. Những cuộc tranh cãi cứ tiếp diễn cho đến khi ta bị cho là người ích kỷ. Ta chỉ biết im lặng nhưng cũng tự hỏi ta có ích kỷ không khi ta sống vì hiện tại của chính ta, ta sống thực với cảm xúc của mình. Nhưng ta cũng từ chối thay đổi hiện tại, ta sợ … nhưng sợ gì? … ta cũng thật sự không biết nữa. Vậy thôi cứ cho ta là người ích kỷ, cứ cho ta là bất cứ gì người muốn nhưng xin một lần nữa đừng đặt niềm tin và hy vọng vào ta. Có thể người nói rằng ta vô trách nhiệm, nhưng có lẽ có lúc người sẽ hiểu rằng ta có thể có trach nhiệm với một ai khác nhưng người đó mãi sẽ không phải là người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét