Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Broken...

Tuesday, July 28, 2009 9:27:54 AM

Sài Gòn, hôm nay mưa nhiều quá, nếu là ở nhà tôi sẽ tìm 1 góc nào đó để ngồi 1 mình dưới mưa…Nhưng hôm nay tôi không chạy ùa ra cùng cơn mưa, tôi ngồi đây cùng màn hình và viết ra nổi buồn mà tôi đang mang để ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra nơi khóe mắt…

When the love falls (raining ver.) tôi đang nghe lúc này làm tôi muốn ngạt thở vì cố gắng ngăn nước mắt…tôi sẽ không khóc mà, nhất định rùi…tôi mạnh mẽ mà. Tôi ơi!, đừng khóc.

Tôi yêu anh một tình yêu chân thành không đắn đo suy nghỉ, tôi đã hy vọng về 1 tương lai hạnh phúc mà sao…sao anh lại không thật long yêu tôi như anh nói, lại lừa dối tôi…tôi có thể chấp nhận tất cả : sự thật đau long là anh đã có bạn gái, là chúng tôi phải xa cách nhau về địa lý, là tôi phải cố gắng tin tưởng anh nhưng…niềm tin đâu???...mất rồi. Anh đạp đổ tất cả sự cố gắng của tôi, anh nói rằng hãy cho anh xin lổi vì tất cả…lời xin lổi của anh sao dể dàng thế, sao chua chát cho tôi thế…Tôi, sụp đổ.

Anh bảo rằng tôi hãy hạnh phúc nhé! Nhưng tôi không còn tin vào tình yêu và hạnh phúc nữa. Tôi tồn tại…

Anh làm tôi thấy đau, thấy đôi bờ vai rung lên khi thóang nghỉ về anh, khi ai đó vô tình nhắc tên anh tôi chực muốn òa khóc…Phải, tôi yếu đuối.

Anh vừa gọi tôi, tôi fải làm sao đây,….tôi nhấc máy, chỉ là những câu hỏi thăm vô nghĩa, tay tôi rung lên khi nghe giọng anh, giọng nói quen thuộc nhưng giờ đây tôi sợ nó quá, sợ anh lại đến bên tôi và lừa dối tôi lần nữa, sợ anh lại làm tôi tổn thương them nữa….tôi lạnh lung trả lời những câu hỏi của anh, chào nhau tắt máy…tôi òa khóc. Tôi còn quá yêu anh.

Tôi xóa tất cả những gì thuộc về anh, số máy anh chỉ còn là 1o con số lạnh lung nhưng với tôi, tôi không thể nào quên được những con số đó….Tôi ghét chính tôi.

Mưa không ngừng tuôn bên mái hiên, và giọt đàn Yurima vẫn không ngừng réo rắt, buồn đến xé long…Tôi cô độc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét