Friday, May 14, 2010 11:10:05 AM
Tôi ngồi xem Valentine's Day, bô phim mà tôi muốn cùng anh đi xem vào dịp lễ 14/2 vừa rồi. Điều tôi tôi cần chỉ vỏn vẹn được anh bên cạnh và được cảm nhận anh là của mình khi chúng tôi bên nhau nhưng điều đó củng quá khó khăn với anh cũng như với tôi để vượt qua những rào cản trong tâm trí. Tình cảm tôi chẳng là gì so với 4 năm họ bên nhau, họ cùng trãi qua những tháng ngày sinh viên với biết bao nhiêu kỷ niệm,họ cùng nhau vượt qua những tháng ngày chập chững bước vào đời với những lo toan vàa bở ngở. Cái họ có với nhau thật nhiều, thật đầy, thật hạnh phúc. 1 năm, tôi bên anh với những tối bên anh mà nước mắt tôi khẻ rơi vì biết sớm mai anh sẽ lại quay về, với những nghẹn đắng nơi cổ họng vì cố ngăn nước mắt rơi để anh được vui vẻ. Anh không biết gì về tôi và cũng không cần biết gì về tôi, tôi tự do trong quan hệ với anh và tôi có quyền ra đi bất kỳ khi nào tôi muốn. Nhưng anh nào biết tôi chẳng hề muốn ra đi tôi cần lắm ở anh một tia hy vọng nhỏ nhoi để biết rằng mai này tôi sẽ được có anh trọn vẹn và mai này tôi sẽ là của anh, Anh giử gìn tôi, anh không muốn có tôi để rồi sao này tôi sẽ không thể có được 1 cuộc sống hôn nhân trọn vẹn, như gián tiếp nói với tôi rằng anh sẽ mãi không fải là của tôi, và tôi đừng nên hy vọng, đừng tự làm khổ mình...
Và cũng qua rồi tháng ngày đó, tôi đã ra đi và không còn nhìn thấy cũng như nghe thấy giọng nói anh, tôi đã không còn ngồi sau lưng anh mà cố hít căng đầy lồng ngực mùi cơ thể anh để cố gắng tích tụ thành lọ nước hoa cho riêng tôi. Tôi ra đ nhưng không phút giây nào tôi có thể không nhỉ đến anh. Đôi khi tôi cố nhắm mắt và mường tượng lại giọng nói, hơi thở củg như ánh mắt anh. Nó quá gần gủi, quá đậm nét, tôi đã không cón có thể quên nó như tôi đã từng nghỉ rằng tôi có thể quên. Tôi cất nó vào 1 góc trong tim tôi, nhưng những tháng ngày đó, những kỷ niệm đó quá lớn để chôn giấu. Anh sẽ không bao giờ có thể hiểu tôi và cũng sẽ không bao giờ có thể yêu tôi nhiều hơn vì tình yêu trong anh chỉ có vậy. Anh cũng yêu tôi, nhưng tình yêu trong anh là chưa đủ để anh từ bỏ tất cả vì tôi. Anh vẫn ích kỷ, vẫn tham lam, và tôi là người phải từ bỏ. Tôi không từ bỏ anh, nhưng tôi từ bỏ hy vọng có anh. Tôi sẽ không thôi yêu anh, nhưng tôi sẽ khôg thể bên cạnh anh nữa. Đó là kết quả mà tôi phải nhận cho những sai lầm của mình. Tất cả với tôi đường như chỉ còn một nửa, nửa cuộc sống, nửa linh hồn. Tôi sống quá mạo hểm và bjờ tôi fải trả giá cho những mạo hiểm của mình bằng chính nước mắt và nỗi đau tôi fải mang. Anh đã cho tôi một bài học về sự yêu thương, nó là cả 1 hy sinh và chia sẽ mà tôi thì chưa bao giờ được hy sinh và chia sẽ cho anh. Tôi không đủ cao thượng để cầu chúc cho anh hạnh phúc và an vui vì những gì anh đã gây ra. Nhưng tôi xin, lòng tôi sẽ sớm bình yên cho những điều sắp đến và cầu xin tôi sẽ hạnh phúc về sau và sẽ gặp được một nữa thật sự để tôi hy sinh và chia sẽ cùng anh những buồn vui. Xin cho tôi được an lành, được bình yên vì đau khổ đã quá đủ cho một đời người. Rồi tôi cũng sẽ hạnh phúc...tôi tin như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét