Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Thời gian



Friday, September 18, 2009 7:04:35 AM


Sáng, Những giọt nắng đầu ngày chói mắt.

Nhớ nhà quá!, nếu giờ này ở nhà con đã bị đánh thức bởi tiếng xào nấu của Mẹ trong bếp và mùi thức ăn mẹ nấu lúc nào cũng thơm phức. Thích lắm mỗi khi trở về nhà với nụ cười hiếm hoi trên môi mẹ và ánh mắt ấm áp của ba và câu nói của Ba "àh, cô út về rồi!"...hihi...Lúc nào con cũng được ba mẹ cưng như thế mà!

Như đã thành thói quen, mỗi sáng thức dậy vô thức ktra điện thoại và mong ngóng 1 bất ngờ, 1 tin nhắn chào đón ngày mới từ 1 người mà lâu lắm rồi mình không nhận được những lời ân cần thường xuyên nữa. Thời gian cũng đáng sợ thật, nó cướp đi những tháng ngày hạnh phúc mà ta cố gắng níu giữ, cướp đi thời thơ ấu với những suy nghỉ ngây ngô. Và hơn nữa thời gian làm người ta quên những điều mà ta không hề muốn quên...

Vẫn là 1 cảm giác chênh vênh, 1 nổi nhớ đến vô thức...Phải chi con người có thể làm chủ cảm giác của mình nhỉ? Phải chi thời gian đừng trôi...và câu trả lời vẫn là "không thể". Có thể ta cứ mãi kiếm tìm những điều lớn lao mà quên đi rằng những điều lớn lao đang bên cạnh ta, từng phúc, từng giây dõi theo ta...Nhưng tất cả ta không thể nhận thấy được, chắc ta chỉ nhận thấy được khi ta đi đến cuối đường...Nhưng có mấy ai đã đi đến cuối đường đâu!...Bạn sẽ làm gì khi đứng trước 1 người mà bạn biết rằng người đó sắp chết? Bạn trốn tránh hay cùng người đó tận hưởng những ngày cuối đời trong vui vẻ và hạnh phúc?. 22 tuổi, quá trẻ để thấy đoạn cuối của con đường...Giữa ranh giới cái sống và cái chết, ta sẽ biết được điều gì là quan trọng nhất. Bạn nắm chặc tay người cha với đôi tay cằn cổi vì lam lũ...Không phải là nhữg buổi cafê, dancing đắc tiền, cũng không phải là những người con gái xinh đẹp vây quanh, Lúc này bạn nắm lấy tình yêu thương cuối cùng ở lại và luôn bên bạn... Người cha nắm chặc tay đứa con trai duy nhất với ánh mắt rướm nước mắt như muốn nói rằng "Con ơi, ba thương con lắm!", những lời mà cả đời người cha nghiêm nghị không thể thốt nên. Người vợ với ánh mắt sợ hãi và lo lắng, đứa con gái tựa mình vào tường với đôi tay nắm chặc và những giọt nước mặn chát lăn đều trên má, chờ đợi và cầu nguyện...

Thời gian qua đi có những thứ ta đã mất đi và có những thứ ta đã tìm lại được. Cái mất đi ta không thể mãi nuối tiếc, cái tìm lại được ta phải trân trọng, phải vun vén cho thêm đầy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét