Friday, July 24, 2009 9:29:46 AM
Đôi khi ta tự hỏi cãm giác của con người có từ đâu? Nó sản sinh từ trong bộ nảo họat động khi ta nhìn thấy hay nghe thấy 1 sự việc hay 1 lời nói ngọt ngào hoặc một lời nói thật ... thật đến đau lòng..
Học năm thứ 2, nhỏ bạn bon chen làm thêm nhưng không có can đảm xin việc 1 mình nên rủ tôi cùng đi để có thêm dũng khí...bất ngờ tôi được nhận và nhỏ bạn thì không, hơi vui vì bất ngờ đuợc việc but cũng hơi buồn vì khôg được làm chug với nhỏ...vì cv này củng vốn là sở trường cuả tôi, vừa được chơi vừa có lương ... sướng quá còn gì...
Đi làm cũng có nhìu chuyện vui và buồn lẫn lộn but để lại trong tôi nhìu kỷ niệm thật vui...và cũng kể từ lần đầu tiên tôi nghe " Angel on my shoulder" tôi đã thầm cầu mong trong cuộc đời tôi sẽ gặp một "guardian Angel"...nhưng thật sự cho đến giờ khi 4năm đã trôi qua với nhiều biến cố trong cuộc sống, trong tình yêu tôi vẫn không thể tìm thấy "an Angel on my shoulder"
Câu hỏi đặt ra là "có thật trên đời này không những thiên thần luôn bên bạn những lúc bạn đau khổ, khó khăn, hay những lúc bạn vui đến muốn khóc?"...Tôi đã tự hỏi câu hỏi này từ rất lâu, câu trả lời cuối cùng là "có", nếu may mắn bạn sẽ tìm thấy một vòng tay ấm áp, 1 bờ vai để bạn có thể tựa đầu vào mà khóc, một tấm lưng rộng che chở bạn khỏi những cơn gió lạnh, những cơn bảo tố cũa cuộc đời.
Nhưng ai sẽ là người may mắn tìm thấy 1 thiên thần cho riêng mình?
Tôi thì vẫn chưa, dù 4năm qua tôi đã yêu 2 người, nhưng điều còn lại trong lòng tôi không gì ngoài cảm giác trống rổng và vết đau trong tim...tôi biết rằng không nên hy vọng nhưng tôi tin 1 tình yêu thật sự sẽ có khả năng tồn tại qua nhiều năm tháng, vượt qua khó khăn, khỏang cách, và có thể vượt qua cả cái chết...
Những ngày gần đây tôi lại bắt đầu nghe lại bài hát này và gần như là khóc khi nghe nó...tôi đã tin, đã yêu và đang hy vọng... chờ đợi ng mà tôi tin sẽ là thiên thần trên vai tôi, nhưng tôi khóc và thất vọng...
Tôi đến với người đó bằng cảm giác, nhưng giờ đây dù cố gắng xây dựng lại tôi vẫn không thể có được cảm giác gần gủi và hạnh phúc ban đầu...Yêu anh thật khó,.. yêu anh phải đợi anh, phải đứng ngòai lề cuộc sống của anh, phải tin anh dù anh không tạo cho tôi niềm tin...tôi không dám tự tin đứng trước mọi người cùng anh, không tự hào với gia đình và mọi người về người mà tôi yêu, vì người tôi yêu không chỉ có riêng mình tôi, tôi chỉ là người đến sau trong mối quan hệ này và tôi, tôi đã tự đặt mình vào cái vòng tròn lẫn quẩn giữa " yêu thương - hy vọng - nghi ngờ" vậy có trách anh được không? hay là tôi phải tự trách cảm giác cũa mình đã đẩy mình vào một tình thế mất kiểm sóat hòan tòan.
Nếu bạn không thể tìm thấy chổ đứng trong 1 vòng tròn, có phải bạn nên bước ra?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét