Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Một chút Trịnh Công Sơn

Wednesday, August 19, 2009 6:01:42 AM

Tâm người nặng hơn tâm hoa nên nhìn đâu cũng thấy nặng. Bởi thế trong muôn loài, cuộc hóa sinh của con người nặng nề nhất. Yêu hoa nở, ghét hoa tàn. Thích sự rực rỡ viên mãn mà không thích héo tàn rơi rụng. Chuyện xưa kể có ông vua Ấn Độ hỏi một nhà sư: “Trên đời có gì lạ nhất?”. Sư trả lời: “Lạ nhất là ai cũng chết mà người ta cứ làm như mình sống mãi”.

Đời người dẫu có dài hơn đời hoa vẫn chỉ là chớp mắt trong dòng thời gian vô thủy vô chung. Sinh tử chỉ là hơi thở vào ra của tạo hóa. Biết thế mà mãi nặng nề.

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may

Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài

Em xin tuổi nào còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa

Ôi buồn!
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây xe thêm mầu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ...


Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương

Tôi đã yêu em trong mùa gió
khi lá cây khô bay ngoài ngỏ
yêu em không cần vội vã
tôi đã yêu em như trẻ thơ
đâu biết đôi khi có lìa xa
Yêu trong nổi đau tình cờ...

Thôi xin ơn đời
Trong cơn mê này
Gọi mùa thu tới
Tôi đưa em về
Chân em bước nhẹ
Trời buồn gió cao
Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau.

Những câu hát như những lời ru miệt mài đưa em về một miền ký ức mong lung, đưa em đi mãi giữa cuộc đời buồn,... cuộc đời ai cũng buồn....
Em mang trên tay tình yêu, những kỷ niệm. Những kỷ niệm đã làm em buồn...ru em vào cỏi hư vô, quên đi những kỷ nệm buồn..."tuổi buồn em mang đi trong hư vô ngày qua hững hờ"...
Đời người như 1 giấc mộng, phù du và không thật. Ta đứg giữa ranh giới của niềm vui và nổi buồn...không hiện hữu...Đời người có ai tránh được những buồn đau. Tuổi em buồn, tuổi ta buồn hay cuộc đời chúng ta buồn như chiếc lá mỏng manh để gió cuốn đi bay tận cuối trời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét