Sunday, November 15, 2009 7:04:40 PM
Em nhớ lại những tháng ngày khi em chỉ là cô bé con, hay thích tranh luận (cãi nhau) và chẳng bao giờ muốn mình là kẻ thua cuộc. Anh, một người anh luôn vô tình hát em nghe những lời hát đó, buồn và da diết…em cũng không biết cảm giác khi hát của anh ra sao mà em thấy mắt anh đượm buồn. Phải chăng vì lời ca hay vì tâm trạng?
Khi em lớn lên em quen những lời hát đó. Những tình khúc Tô chấn Phong anh hát ngày nào. Mắt em cũng đượm buồn như anh ngày trước. Vì tâm trạng?
Ừa, phải rồi vì tâm trạng. Anh hát rất hay mà em luôn nói anh rằng nghe kinh khủng quá.! Anh hay gọi điện chọc tức em để mà nghe em cãi lý. Anh hay mua thật nhiều những cây kem cho em mà khi đó em ăn nhiều đến phát ngán. Anh, người con trai đầu tiên trong cuộc đời người chị của em và cũng là người luôn warning em rằng “yêu là khổ lắm đó, bé con”. Hình ảnh anh giờ này không còn hiện diện trong tâm trí em nữa nhưng mỗi khi nghe TCP thì lúc đó mới cảm nhận được lời anh nói ngày trước. Yêu là buồn…
Người đầu tiên, em không biết vì sao mà em lại quyết định quen…khôg phài vì cảm giác mà là vì tính hiếu thắng trong em, cô con gái chưa từng bị tổn thương vì ai (ngoại trừ chính mình). Em đã không đặt trọn tình cảm vào người mà người ta hay gọi là mối tình đầu. Em đã phí phạm đi thời gian tốt đẹp đó…nhưng nghỉ lại cũng đã qua, vì em và người ấy, tâm hồn sẽ khôg bao giờ hoà là 1.
Người thứ hai, một “handsome man” mà lâu nay em hằng tưởng tượng. Hình như bất kỳ cô gái nào cũng mong ước được đi bên cạnh một người như thế. Em đã yêu và lao đầu vào một vòng tròn lẫn quẩn không lối thoát. Và dần dần tự em khoá mình lại trong chính cái vòng tròn mà em đã tự vẽ ra. Nhưng em biết em đã không yêu người đó vì hình dáng bên ngoài hay bất cứ gì khác. Em yêu người đó bằng cả trái tim vì người đó đã đến với em vào cái thời điểm mà em ngã quỵ. Dựa vào người đó em đã đứng lên và vượt qua được những bất hạnh trong gia đình. Nhưng trong thâm tâm em biết người đó không hoàn toàn thuộc về em, không thuộc về cái thế giới buồn tẻ của em và không thuộc về nơi mà em tồn tại. Em lại buông tay…nhưng lần này sao em lại cố giử lấy? Không giống em chút nào. Có phải em quá “cổ lổ sỉ” so với cái thời đại mà 15 tuổi đã biết yêu.? Có phải em quá yêu người đó, cố níu giữ để rồi người đó thấy chán ngáy và không còn muốn bên cạnh em nữa… Có lẽ vậy…
Em đi xem bói. Ai cũng nói rằng em có “căn tu”. Vì em hay đi chùa và lể phật. Có lẽ Người muốn em được bình tâm và thanh thản nên người muốn em về với Người? Nhưng em quá mạnh mẽ và quá thong minh để tự đánh lừa mình rằng em không cần người đó, nhưng thật sự lại rất cần, rất cần. Cứ chạy theo trong tâm tưởng, cứ nhớ về người đó mỗi khi ngang qua con đường 2 đứa đưa nhau qua, ngang qua bến xe mà em vẫn thường hay đón người đó mỗi khi ng đó đến bên em, ở thành phố này. Em cứ lo sợ một ngày nào đó sẽ phải đối mặt với lương tâm mình, với người con gái của người đó. Vậy người đó sẽ chọn ai? Em không dám chắc rằng người đó sẽ chọn em nên em không dám hy vọng. Em quá mỏng manh nên sợ vỡ ra vì đau khổ…nhưng một ngày em cũng nhận ra người đó đã chọn và xa em ngay cả khi chưa kịp hiểu về em hay ngay cả khi chưa kip quay lại nơi đầu tiên hai đứa hẹn hò. Em không thể đến nơi đó, quán củ, hình ảnh…không thể phai. Em bình thản sống tiếp cuộc đời buồn tẻ của chính mình. Nhưng em không để hình ảnh ấy ra đi. Em giử nó cho mìh dù biết rằng sẽ khôg bao giờ em còn gạp lại. Em vẩn là em, vẩn cố chấp yêu.
7 năm để em quên 1 ánh mắt nhìn vậy phải mất bao lâu để em quên một nụ hôn?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét